Nhảy nhót trên bộ guốc hồng hồng của mình, Gretel là nhân vật đầu tiên chạy đến chào đón tôi. Là một cô lợn ỉ màu hồng, Gretel khụt khịt ống quần tôi một cách tò mò, rồi khẽ rên lên khi tôi gãi giữa những chiếc tai của nó. Người chào đón thứ hai xuất hiện khi chúng tôi bắt đầu dỡ đồ khỏi xe. Sheldon, một cậu lợn ỉ màu đen, khịt mũi sung sướng khi chồng tôi, Steve vuốt ve tấm lưng đầy lông của nó.
Đây có vẻ sẽ là một kỳ nghỉ đáng nhớ.
Tôi và chồng mình, Steve, đã tìm ra Nature’s Energy Centre & Animal Sanctuary trên Internet khi đang kiếm một chỗ nghỉ dưỡng có thể đi được bằng ôtô từ Toronto. Việc có thể chơi đùa với lừa, la, dê và lợn là thứ đã thuyết phục chúng tôi.
Tọa lạc giữa Thác Niagara và Welland, khu bảo tồn rộng ba mẫu Anh (hơn 12 ngàn mét vuông) này có hai lựa chọn dành cho khách về nhà ở, đó là “Hoblet” và “Twiglet”. Vì Hoblet đã được đặt trước bởi một cặp vợ chồng mới cưới cho tuần trăng mặt, nên chúng tôi đã chọn “Twiglet”, một căn nhà nhỏ với khoảng hiên có kính che, lò sưởi điện, đầu DVD, phòng ngủ, phòng tắm và gian bếp được trang bị với mọi thứ mà chúng tôi cần – tủ lạnh mini, bếp điện từ, lò nướng bánh mì và ấm đun nước. Thêm nữa là có cả lò nướng ngoài trời.
Sau màn chào đón của các chú lợn ỉ, Petra Cuddy – chủ nhân khu bảo tồn và chồng là “Mush” (tên thật Morris) đã dẫn chúng tôi tham quan Twiglet và đi một vòng xung quanh khu vực.
Cô giải thích: “Bọn tôi đã bắt đầu nơi này 15 năm trước. Từ nhỏ tôi đã có hứng thú với lừa. Mẹ tôi còn có một tấm hình chụp tôi khi bé với chú lừa nhồi bông.”
Họ có những con thú đầu tiên là Buddy – một con la màu trắng và Homey – một chú Lừa Ma Mút Hoa Kỳ, khi một người hàng xóm đến và nói rằng “Nghe bảo các bạn thích lừa.”
Petra giải thích: “Cô ấy biết hai nhóc này đang bị bán lấy thịt ở một phiên đấu giá ở Kitchener”. Sau khi thắng cọc với giá 60 xu một pound, cặp vợ chồng đã trở thành chủ nhân đầy tự hào của chúng và bắt đầu cuộc hành trình giải cứu động vật của mình.
Dòm qua hàng rào của một cái chuồng đầy rơm, chúng tôi vô cùng hứng khởi vì biết sẽ được gặp lừa tiếp theo. “Squeeky là con nhỏ. Nó bị Hội chứng Cushing, nhưng các bác sĩ bảo là không sao,” Petra nói và chỉ vào một con vật nhút nhát, nhiều lông.
Cô và Mush đã tìm thấy nó trong một cái chuồng cùng bốn con cừu đực, tại một cửa hàng bán bí ngô lân cận. Bọn cừu không ngừng húc nó, nên Petra và Mush đã gửi người chủ trang trại 200 đô để trở về nhà cùng thành viên mới trong gia đình.
Cũng đang nhai cỏ trong chuồng là Tyson và Munchie.
“Munchie là ngôi sao truyền hình nổi tiếng của bọn tôi. Nó xuất hiện trong mùa thứ sáu của Murdoch Mysteries đó,” Petra nói một cách đầy tự hào.
Chú lừa sẫm màu cỡ trung nom chắc nịch và khỏe mạnh, vậy mà lại nó gần như không đi lại được khi Petra lần đầu thấy nó. “Gia đình chủ cũ không bao giờ tỉa móng cho nó, nên móng của nó đã mọc như đi hài vậy; đó là một tình trạng vô cùng đau đớn khi móng bắt đầu cong ngược lên trên. Việc đó có thể nảy sinh mọi loại vấn đề. Phải mất gần một năm nó mới hồi phục được.”
Homey và Buddy nhìn thấy chúng tôi ở bờ rào rồi từ từ tiến tới, mong được cho táo hoặc cà rốt. Đối với tôi, Buddy trông giống ngựa hơn là một con la. “Bác sĩ thú y nghĩ nó có chút Ả Rập trong người,” Petra nói.
Đi theo con đường mòn băng qua Higelty Pigelty, một “Cửa hàng Tí hon” chất đầy đồ thủ công và chợ trời, chúng tôi đã đến với chuồng lợn. Chuồng đầu tiên, với rơm sạch được chất đầy làm lót chuồng, là nhà của Schpecky (thịt ba chỉ trong tiếng Đức) – chú lợn ỉ già nhất và bự nhất. “Nó rất hợp với Sheldon nên hai đứa được ở cùng nhau,” Petra nói.
Gretel ở chung chuồng với Groot, một chú lợn ỉ khác được hội Welland Humane Society giải cứu cùng. “Ai đó đã nuôi chúng như vật nuôi, nhưng làm vậy là vi phạm quy định đô thị. Tôi có quan hệ với hội nhân đạo đó, nên họ đã gọi và hỏi rằng tôi có muốn nhận chúng không. Tôi chỉ có 24 giờ để trả lời hoặc chúng sẽ bị giết.”
Gretel và Groot đang khụt khịt với thứ gì đó trong căn nhà đồ chơi của chúng. “Nhiều lúc nó cũng hơi đanh đá. Nó là Công chúa Chiến binh Xena của chúng tôi,” Petra nói vậy.
Khi hít thở vào, tôi không thấy mùi nồng nặc đặc trưng của chuồng trại. Ngược lại, nó có mùi cỏ khô tươi mới và mùi thông từ vô vàn cây cối của khu bảo tồn.
“Bọn tôi cho chúng ăn cỏ khô hữu cơ và đảm bảo chuồng trại luôn sạch sẽ. Lợn là động vật rất sạch, chúng không đi vệ sinh ở chỗ ngủ của mình,” Petra nói.
Nhóm lợn này cũng rất thông minh. Chúng biết tên của chúng, và khi nghe tiếng kẻng gọi ăn thì hãy coi chừng. Petra để chúng lang thang quanh khu vực được rào gần hết cả ngày, rồi khoảng năm giờ cô ấy sẽ đánh kẻng để chúng biết những cái tô của mình sẽ sớm được lấp đầy bởi thức ăn cho lợn và rau vụn. Đứng ở ngoài nhà Twiglet, tôi và Gretel đều nghe được tiếng kẻng. Cô ả đã phóng về chuồng của mình còn nhanh hơn cả một chú chó săn.
Với camera trong tay, tôi ghi lại thời gian ăn tối. Schpecky đứng rất sốt ruột bên cái tô của mình trong khi Petra đổ đồ ăn. Đớp vài miếng thật nhanh, nó liền ngoảnh đuôi rồi chạy đến tô của Sheldon. Sheldon lại hướng về tô của Schpecky. Có vẻ như tô của người khác lúc nào cũng ngon hơn.
-
OLYMPUS DIGITAL CAMERA -
Trong lúc đó, Groot và Gretel lại điều tra những món mà Petra để lại trong nhà đồ chơi của chúng, vừa khịt mũi vừa tranh nhau để xem có gì trong tô.
Trách nhiệm của tôi là cho chú dê Monty ăn. Là một chú dê lông trắng đen, mắt vàng có chuồng nằm giữa Hoblet và Twiglet, sáng nào Monty cũng đợi tôi. Đôi khi chú còn được cho cà rốt, một mẩu táo, đậu phộng và có một lần được thưởng, chú còn được ngấu nghiến vỏ bắp (bọn lợn giành được lõi và hạt ngô). Chú có vẻ rất khoái khẩu món này.
Trong ba ngày nghỉ dưỡng của mình, chúng tôi hình thành một thói quen sinh hoạt. Tôi sẽ cho Monty ăn, rồi đi ngồi tại hiên sau của nhà, bên cạnh ao ếch nhỏ của Twiglet. Gretel sẽ tới để ăn rau vụn, và sau đó Schpecky to bự sẽ gác hai cái móng của mình lên bậc thềm của hiên và thò chiếc mõm ra đầy chờ đợi. Chúng tôi quen thói cho nó ăn đậu phộng mỗi sáng.
Sau đó trong ngày, tôi sẽ kiếm một ít cà rốt và vài lát táo rồi đút bọn lừa ăn qua bờ rào. Thông thường chúng sẽ ra ngoài đồng cỏ, nhưng tôi sẽ bắt gặp được chúng nếu có một đống cỏ mới vừa được thả xuống sân.
Tất cả những con vật trong khu bảo tồn đều có những câu chuyện buồn về việc bị bỏ rơi, ngược đãi, hoặc suýt bị đem làm thịt ở những khu chợ nước ngoài. Petra và Mush đã mở trái tim to bự của mình và thật may là câu chuyện bây giờ đã kết thúc có hậu. Họ không nhận bất kì nguồn vốn nào từ bên ngoài, nên tất cả thu nhập từ Twiglet và Hoblet đều đổ vào thức ăn và chăm sóc sức khỏe cho các con thú.
Đối xử tốt với động vật và được chúng đáp lại bằng sự tin tưởng, là một hình thức trị liệu tinh thần. Trong thời buổi căng thẳng ngày nay, chúng ta đều cần tìm đến những hoạt động có thể khiến đầu óc thư thái.
Sau thời gian nghỉ dưỡng tại Nature’s Energy Centre & Animal Sanctuary, tôi đã có một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt và một sự ấm áp trong tim. Những con vật ấy hiện giờ đều đã trở thành một phần vững chãi trong tâm trí tôi.
This content is also available in:
English
See details
0 nhận xét:
Đăng nhận xét